Tôi chết lặng trong bàng hoàng nỗi nhớ
Mắt nhắm hờ môi mím chặt bờ môi
Trong ngả nghiêng tôi tìm về lối cũ
Khẽ quay về một chút ít niềm vui
Thế là hết một cuộc đời tôi cô quạnh
Phố vắng cây, nắng vắng những con đường
Thế là hết một chút tình vương lại
Có đâu nào một chút ít niềm vui
Chỉ còn đó một nỗi lòng sâu thẳm
Đọng thật sâu nơi khóe mắt trong veo…
Và như thế anh biết là đã hết
Vỡ vụn rồi những ước mộng thành đôi
Em về đi, đâu còn gì vướng lại
Nắng tắt rồi, Hàng ghế đá phủ rêu
Em về đi, cháy một mùa rực rỡ
Đến cuối cùng nắng cũng trốn vào đêm.