Anh cứ ngủ đi, em phải dậy lấy chồng

 Anh ngủ tiếp đi, giấc mộng dài

Em phải vươn vai, gồng mình đứng dậy

Anh ngủ tiếp đi, ngủ thêm một chút

Em phải dậy rồi, dậy lấy chồng thôi!

Anh chớ buồn thương, cũng chớ sầu

Em thời con gái, mấy lần xuân

Làm sao có thể, cùng anh mãi

Ôm mộng ước dài, chẳng vững tin!

Anh cứ ngủ đi, ngủ thật say

Em chẳng nỡ phiền, chẳng nỡ lay

Tương lai anh muốn, bền tay vững

Em cũng vui mừng chúc cho anh!

Anh cứ ngủ đi, chớ giật mình

Em nào đâu trách chuyện tình duyên

Có đâu em trách trời, duyên phận

Để khổ cho anh, phải gắng nhiều

Anh ngủ thêm đi, một chút nào

Cuộc sống bon chen, đổ vào anh mệt

Và em đã thấy gần như rõ rệt

Anh đã hết lòng gắng sức vươn lên.

Anh ngủ tiếp đi, ngủ chìm trong mộng

Giấc mộng sau này, hạnh phúc lứa đôi

Xa hoa, đầm ấm, cùng con cái

Hạnh phúc bền lâu, bạc tóc già.

Anh cứ ngủ đi, ôm giấc nồng

Em chẳng thể nào thức trọn cùng anh

Bao ngày em thức chờ anh mãi

Cố gắng bao giờ mới đến đây.

Anh cứ ngủ đi, giấc mộng lành

Và em như thể một giấc mơ

Đến khi thức tỉnh, lòng anh hãy.

Có gắng quên em, một giấc nồng.

Anh ngủ tiếp đi, em lấy chồng.

Ngày sau cuộc sống có về đâu

Thì xin anh hãy còn đôi chút

Vướng vấn về em, phận gái hồng !

                              © Đỗ Bá Thích

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *